Thứ Tư, 18 tháng 3, 2015

NH Sài Gòn: HOÀN CẢNH ANH TRẦN NGỌC TY

HOÀN CẢNH ANH TRẦN NGỌC TY (NH 58 và 59)

Bài của anh NGUYỄN VĂN TRỊ

Xin viết về anh TNT, một chân dung CHS Nguyễn Hoàng mà năm 2013 có lần được bầu chọn là người tham gia sinh hoạt hàng tháng của Ái hữu CHS NHSG đều đặn nhất.

Khoảng giữa năm 2014, anh T vắng bóng trong những buổi sinh hoạt do phải ra Hà Nội giúp coi công trình cho một người bà con, và cũng để có thêm thu nhập.

Mỗi lần sắp đến ngày sinh hoạt cuối tháng anh luôn gọi cho tôi báo là không đi được, hỏi thăm mọi người, thầy cô… tình cảm vô cùng. Có lần đi họp mặt đầu năm ở NH BRVT, anh đăng ký đi xe chung, lúc về BTC thu tiền thuê xe, tiền vào cửa họp mặt… Nhà xe trả mọi người xuống công viên Lê Văn Tám để tự về nhà. Khi thu xếp cho mọi người xong , mõ trường chuẩn bị lên taxi về nhà, thấy anh vẫn còn ở đấy mà trời thì tối. tôi hỏi: “Anh T. sao chưa về? “, anh mới nói: “Mình hết tiền, mà đi bộ thì mệt nên định hỏi anh mượn ít tiền về xe ôm.”

Câu chuyện chỉ có thế thôi, nhưng trong tôi dấy lên suy nghĩ trong anh em NHSG của chúng ta vẫn còn một số ít người khó khăn lắm, phải làm sao để sân chơi đừng vắng mặt họ!

Từ đó, mỗi lần sinh hoạt đầu năm, khi thấy anh Ty đi là tôi rất vui, và sẵn lòng đóng tặng anh một suất.

Và càng thú vị hơn khi anh cho biết vợ anh là con gái của thầy Đinh Gia Du, giáo sư trường TH Nguyễn Hoàng từ những năm đầu tiên trường thành lập: 1954- 1955.
Năm này anh T không dự họp mặt đầu Xuân Ất Mùi với NHSG, và anh cũng gọi điện báo, dù tôi không còn là Trưởng ban!

Sáng nay, từ sớm anh gọi tôi báo tin buồn con rể mất do bị xuất máu não nhập viện điều trị từ đầu năm mới nhưng không chữa khỏi. Cháu qua đời khi còn trẻ quá, 40 tuổi, để lại vợ và 2 con trai còn quá nhỏ: đứa lớn 10 t , đứa nhỏ 6 tuổi.



Trên đường đi làm, tôi đã ghé thăm nhà con gái anh: vợ chồng cháu thuê căn nhà ở cạnh trường THCS Ngô Chí Sỹ, ở số 17 đường 27, phường Hiệp Bình chánh, Q. Thủ Đức. (đường vào quán Ven Sông). Ngôi nhà cháu thuê là căn nhà cấp 4 cũ kỹ, chung quanh còn hoang phế, trống trải. Phòng khách không có một bộ bàn ghế, phòng ngủ không giường, giữa phòng khách thi hài con rể anh nằm trên chiếc chiếu, phủ áo để chuẩn bị liệm. Vợ chạy lên phường lo thủ tục khai tử để xin hỏa táng chồng. 2 đứa con trai thỉnh thoảng chạy đến cạnh thi hài của ba, đứa út hỏi ông ngoại sao không mở tấm khăn ra cho cháu nhìn mặt ba. Ông ngoại trả lời : “Để ba ngủ nghe cháu”.


Chị T., tóc bạc, lưng hơi còng, dáng dấp ra vẻ người lao động hơn là con gái của gia đình trí thức. Bà con chưa thấy, chỉ có một số thầy cô, hàng xóm đến phụ giúp gia đình chuẩn bị lễ tang. Anh cho biết đ ám tang chỉ để nhà 1 ngày, ngày mai 19/3 sẽ đưa lên Bình Hưng Hòa để hỏa táng.

Chào anh, anh giữ bàn tay tôi thật chặt, tôi cảm nhận hơi ấm của tình đồng môn. Cám ơn anh đã truyền cho tôi tình nghĩa của NH đoàn kết- thân thương- và chia sẻ. Lúc cảnh nhà có vui, có buồn ta có nhau phải không bà con?

Cám ơn thầy Bảo, anh Cẩm, a Vinh đã cho thêm thông tin về thầy Đinh Gia Du, dạy môn Công dân Giáo dục của trường mình. Đời Thầy đi dạy, con thầy cũng đi dạy, rồi cháu thầy cũng là nhà giáo. Họ sống đạm bạc, thanh bần, nhưng những gì họ cống hiến cho cuộc đời tôi nghĩ không nhỏ chút nào. Nhờ những bài giảng công dân giáo dục của thầy Du mà chúng ta có một thế hệ CHS NH vững vàng về đạo đức truyền đến cho con cháu thời nay.

Tôi chợt nghĩ sao lại có những ngả rẻ quá phũ phàng đến với gia đình lẽ ra xứng đáng để nhận hạnh phúc như hoàn cảnh con gái anh: một cô giáo góa chồng ở tuổi chưa tới 40 với 2 con nhỏ dại thật là một gánh nặng cho người ở lại. Hạnh phúc sao quá mong manh?
Viết sau khi ghé thăm gia đình anh T. buổi sáng 28/tháng Giêng Ất Mùi.

Nguyễn Văn Trị


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét